Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Đừng nói đời bất công, là bạn chưa biết cách chơi thôi


Đừng nói đời bất công, là bạn chưa biết cách chơi thôi

Trừ khi bạn đang chiến thắng, nếu không dường như cuộc đời khá xấu xí, bất công với bạn. Bill Gates cũng từng nói: “Cuộc sống vốn không công bằng- Hãy tập quen dần với điều đó.” Sự thật là, cuộc đời chỉ đang chơi theo những quy tắc khác nhau. Đây là những quy tắc khá phức tạp và không mấy dễ chịu, vì thế tại sao hầu hết mọi người không bao giờ học chúng.
Quy tắc 1: Cuộc đời là một cuộc tranh đua
Bạn đang làm việc cho một doanh nhiệp? Có một vài người đang cố gắng giết chết nó. Đó là một công việc bạn yêu thích? Vài người lại thích thay thế bạn bằng một chương trình máy tính.  Đó là công việc, món đồ, giải thưởng bạn mong muốn? Thì cũng sẽ có vài người mong chờ nó.
Đừng nói đời bất công, là bạn chưa biết cách chơi thôi (1)
Tất cả chúng ta đang trong một cuộc tranh đua, mặc dù chúng ta không muốn nhận ra nó. Hầu hết các thành tựu đáng chú ý đều nằm trong mối liên hệ với những người khác.
Chúng ta từng nghe rằng: "Chỉ cần làm tốt nhất của bạn”. Thế nhưng oái oăm thay bạn lại đang ở trong cuộc cạnh tranh chỉ với chính mình." Tất cả những điều này được thiết kế để làm cho bạn cố gắng hơn bằng bất cứ cách nào.
May mắn thay, chúng ta không sống trong một thế giới mà trong đó tất cả mọi người phải giết nhau để phát triển thịnh vượng. Sự phát triển của nền văn minh hiện đại là có cơ hội phong phú và đủ cho tất cả chúng ta, ngay cả khi không cạnh tranh trực tiếp.
Tuy nhiên bạn cần nhớ đừng bao giờ rơi cho sự ảo tưởng rằng sẽ có tập thể mà ở đó không có sự cạnh tranh đang diễn ra. Mọi người khoác lên bộ cánh đẹp để chiến thắng các đối thủ, phỏng vấn để giành chiến thắng trong công việc. Nếu bạn phủ nhận sự cạnh tranh tồn tại, bạn chỉ đang thua mà thôi. Và thứ tốt nhất là chỉ dành cho những người sẵn sàng để thực sự chiến đấu vì nó.
Quy tắc 2: Bạn được đánh giá bởi những gì bạn làm, không phải những gì bạn nghĩ
Xã hội đánh giá mọi người bởi những gì họ có thể làm cho người khác. Bạn có thể cứu một đứa trẻ khỏi đám cháy, chữa bệnh cứu người hay làm những người lạ trong căn phòng cười nói vui vẻ. Bạn nhận đánh giá có giá trị ngay lúc đó.
Và đó không phải là ý nghĩ bạn tự đánh giá bản thân ra sao. "Tôi là một người tốt." "Tôi tham vọng." "Tôi tốt hơn thế này." Những điều bạn có thể an ủi mình vào ban đêm nhưng chúng không phải cách thế giới nhìn vào bạn. Đó chỉ là những suy nghĩ, cảm xúc từ nội tâm của bạn chứ không phải những gì bạn có thể và đã làm được cho thế giới.
Những khả năng thường không được đánh giá bởi giá trị đạo đức của chúng. Bởi sự ngưỡng mộ xã hội đến từ quan điểm ích kỷ của người khác. Bạn sẽ thấy một người gác cổng cần mẫn thường được ít xã hội nhắc đến hơn một tay môi giới chứng khoán tàn nhẫn. Một nhà nghiên cứu bệnh ung thư ít được tung hô hơn so với một siêu mẫu.
Chúng ta thường nghĩ rằng xã hội dành phần thưởng cho những người làm công việc tốt nhất giống như:
Đừng nói đời bất công, là bạn chưa biết cách chơi thôi (2)
Nhưng trong thực tế, phần thưởng xã hội chỉ là một hiệu ứng mạng lưới. Phần thưởng đến từ số người bạn với tới được. Viết một cuốn sách không xuất bạn, bạn không là ai cả. Viết “Harry Potter”, cả thế giới biết bạn là ai.
Đừng nói đời bất công, là bạn chưa biết cách chơi thôi (3)

Bạn có thể ghét điều này, nó làm bạn phát ốm. Nhưng thực tế không quan tâm tới bạn. Bạn được đánh giá bởi những gì bạn có khả năng làm và số lượng người bạn có thể ảnh hưởng đến. Nếu bạn không chấp nhận điều này, phán xét của thế giới này sẽ có vẻ thực sự rất không công bằng.
Quy tắc 3: Ý tưởng của chúng ta về sự công bằng là một lợi ích cá nhân
Con người thích phát minh ra chuẩn mực đạo đức. Đó là lý do tại sao chúng ta có những trọng tài trong trò chơi thể thao và các thẩm phán trong phòng xử án: Chúng ta có một cảm giác bẩm sinh về đúng và sai và hy vọng thế giới tuân theo. Bố mẹ chúng ta nói với chúng ta điều này. Giáo viên dạy cho chúng ta điều này: Hãy là một cậu bé tốt và sẽ có kẹo ngon.
Nhưng thực tế lại không quan tâm đến bạn. Bạn chăm chỉ học, nhưng bạn thi trượt. Bạn làm việc chăm chỉ, nhưng bạn không được thăng tiến. Vấn đề không phải là cuộc sống không công bằng, đó là sự vỡ vụn về ý nghĩ sự công bằng của bạn.
Ví dụ bạn bỗng dưng được ai đó yêu từ cái nhìn đầu tiên. Bởi bạn tồn tại? Bởi bạn mang đến cảm giác nào đó cho họ? Chúng có thể ảnh hưởng đến bạn nhưng quyết định của họ không phải về bạn. Tương tự như vậy, chúng ta yêu ghét ông chủ hay những chính trị gia. Bản án của họ là không công bằng và ngu ngốc. Bởi vì họ không đồng ý với chúng ta.
Đó là sự thật có một số nhân vật có quyền thực sự khủng khiếp. Nhưng họ không phải là tất cả, những người vui sướng thưởng thức đau khổ của bạn. Hầu hết mọi người chỉ là cố gắng làm hết sức mình, trong những hoàn cảnh khác nhau của bạn.
Vì vậy cho dù họ có khiến bạn cảm thấy không công bằng, những hành động của người khác là không phải là thứ quyết định đến những điều thuộc về bạn. Chúng chỉ là thứ yếu đang tồn tại trên cuộc đời này.
Tại sao cuộc sống không công bằng
Ý tưởng của chúng ta về sự công bằng thực sự không thể đạt được. Nó thực ra chỉ là một chiếc áo choàng cho suy nghĩ mơ mộng.
Đừng nói đời bất công, là bạn chưa biết cách chơi thôi (4)
Bạn có thể tưởng tượng cuộc sống sẽ ra sao nếu nó thực sự là "công bằng" cho tất cả mọi người? Không ai có thể yêu thích bất cứ ai nếu không phải là tình yêu cuộc sống họ. Các công ty sẽ thất bại nếu tất cả mọi người làm việc cho họ đều là kẻ xấu. Hầu hết chúng ta thường bị ám ảnh bởi lối suy nghĩ thế giới nên như thế nào mà không thấy được nó thực sự ra sao. Nhưng chỉ có đối mặt với thực tế mới là chìa khóa để mở sự hiểu biết của bạn về thế giới cũng như tất cả các tiềm năng của bạn.


Theo Trí Thức Trẻ/OLIVEREMBERTON.COM

Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

KINH NGHIỆM TRONG KHỞI NGHIỆP




Người yêu không hiểu đòi chia tay, ngày chợp mắt vài tiếng, thành công đến chậm mà tiền thì đi nhanh... đó là những gì phải đối mặt khi quyết định khởi nghiệp. Bạn chiu đựng nổi không?

Bỏ việc rồi khởi nghiệp, đừng tưởng là ngon ăn!
Ali Mese là CEO kiêm nhà sáng lập của Piqers, một công ty chuyên tư vấn start-up với khẩu hiệu "Piqers, start-up dành cho mọi start-up". Sau hai năm khởi nghiệp, Ali đã chia sẻ lại những khó khăn mà anh đã trải qua, và cũng là những gì mà bất cứ bạn trẻ nào muốn start-up cũng sẽ gặp phải.
'Bố mẹ muốn con ổn định!'
Trước đó, tôi (Ali Mese) có một công việc mà vô số bạn trẻ phải ao ước: lương cao, suốt ngày được đi đây đi đó, đi công tác được ở khách sạn năm sao...
Sự phản đối đầu tiên mà tôi hay bất cứ bạn trẻ nào cũng gặp phải khi quyết định rời bỏ "công việc ổn định" để đi khởi nghiệp phần lớn đều đến từ phụ huynh. Bố mẹ nào cũng mong con cái có được một công việc đãi ngộ cao, thăng tiến tốt, nhất là những gia đình không có truyền thống kinh doanh. Và giải thích lý do khởi nghiệp cho bố mẹ hiểu đôi khi khó khăn vô cùng!
Tiếp theo đó là bạn bè, những người đang bận rộn bước đi trên bậc thanh danh vọng và sống cuộc sống công sở hào nhoáng. Khi biết bạn vừa bỏ việc để đi làm start-up, sẽ có người nghĩ bạn "có vấn đề", nhưng cũng sẽ có những người ủng hộ. Tuy nhiên hãy coi chừng, mỗi khi gặp gỡ bạn bè, bạn sẽ bị xoay như chong chóng giữa hàng loạt câu hỏi đại loại như “Tình hình khởi nghiệp dạo này thế nào? Chắc ngon lành ha?”, “Chuẩn bị khao được chưa, mày thể nào chả nhận được khoản đầu tư lớn”, “Ngon à nha, chủ doanh nghiệp hôm nay khao bạn bè đi”, mà chẳng biết trả lời họ thế nào bởi khởi nghiệp là một hành trình dài lắm, đừng tự gây áp lực cho bản thân vì cứ mải để ý tới việc những người khác đang nghĩ gì.
Doanh nghiệp của bạn sẽ lớn lên dần dần nhưng sẽ chậm hơn so với tưởng tượng. Bạn sẽ càng lúc càng mệt mỏi khi có những người nói rằng muốn start-up thành công như Facebook, Twitter thì phải mất chục năm là ít! Những lúc ấy, có lẽ bạn chỉ cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh những người bạn khởi nghiệp. Thực sự là, chỉ có dân khởi nghiệp mới hiểu được nhau.
Tiền, tiền và tiền
Áp lực xã hội và cảm giác cô độc chưa là gì! Vấn đề kinh khủng nhất trong đời sẽ đến gõ cửa công ty bạn nhanh chóng, đó là "hết tiền". Nỗi stress ấy sẽ giết chết khả năng ra quyết định và hiệu quả công việc hàng ngày của bạn, nó khiến bạn bồn chồn, vội vã lao tới thành công và làm ra tiền. Đến một ngày, tôi còn chẳng có đủ tiền để mua nước uống nữa. Dù không muốn nhưng vẫn buộc phải "share" tiền khi đi ăn với người yêu.
Đây mới là sự khởi đầu của một cuộc sống đầy những thách thức mà thôi!
Hãy tự hỏi mình năm câu sau trước khi lao vào khởi nghiệp
Khi nghĩ lại, có năm điều tôi ước mình biết trước khi bắt đầu cuộc hành trình gian khổ này, và tôi tin rằng bạn trẻ nào cũng phải tự hỏi bản thân năm câu ấy trước khi bước chân vào thế giới kinh doanh:
1.  Mình sẵn sàng đối mặt với áp lực xã hội chưa?
Nếu gia đình và bạn bè không có ai mở doanh nghiệp thì họ sẽ không thấu hiểu được khát vọng của bạn, áp lực sẽ ngày một đè nặng lên bạn. Thế nhưng, những gì bạn nói chỉ khiến người khác chú ý vài giây. Trong cuộc sống hối hả bận rộn, họ cũng chẳng có thời gian để ý tới bạn từng li từng tí đâu. Nếu để ý quá nhiều về việc người khác nghĩ gì, bạn sẽ phí phạm thời gian vì cứ phải cố gắng tỏ ra thành công chứ không thể tập trung vào doanh nghiệp của mình. Tặng bạn một câu thần chú: "Mặc kệ nó!"
2. Mình đang "FA" hay có một người yêu biết cảm thông chia sẻ?
Thật đáng buồn khi nhìn thấy nhiều người trong cộng đồng start-up đánh mất tình yêu dọc con đường khởi nghiệp. Khởi nghiệp là cả một tấn thử thách, đầu óc bạn luôn ngập chìm trong hàng triệu suy nghĩ, và chẳng một ai, kể cả người yêu có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra!
Nếu là "FA" chính hiệu thì thôi, còn nếu không hãy làm cho người ấy hiểu rằng đôi lúc bạn còn chẳng có thời gian cho một nụ hôn, một nụ hôn giản đơn thôi chứ chưa nói đến gì một nụ hôn Pháp nồng nàn.
3. Có đủ tiền cho ít nhất một năm hay không?
Bạn đã chuẩn bị đủ tiền cho một năm khởi nghiệp? Rồi, bây giờ hãy nhân nó lên ít nhất ba lần, vì tiền sẽ đội nón ra đi nhanh hơn bạn tưởng rất nhiều. Trong một năm thôi sẽ có rất rất nhiều chi phí bất ngờ phát sinh, nào là phí kế toán, kiểm toán, phí luật sư, điện thoại hỏng, laptop, đồ điện gặp vấn đề, còn chưa kể chi tiêu cá nhân như tiền thuốc men, tiền quan hệ, ăn uống...
Hãy sẵn sàng làm quen với một cuộc sống giản đơn, hãy ăn uống tiết kiệm, tập đếm từng đồng lẻ vì những tháng cuối cùng trước khi hết sạch tiền sẽ cực kỳ khó khăn đến nỗi bạn phải trăn trở hàng đêm.
Thành công đến chậm mà tiền thì hết nhanh. Vì vậy, hãy chi tiêu một cách thông minh, tính toán chi li từ những ngày đầu tiên!
4. Ngủ vài giờ mỗi ngày thôi có sao không?
Thoát khỏi thế giới của dân văn phòng, nhiều tay khởi nghiệp trẻ đã từng nghĩ cuối cùng mình đã được giải thoát, thích làm ở đâu và lúc nào cũng được, thật là thoải mái. Tôi cũng nghĩ thế cho đến khi đọc được câu nói sau đây của Lori Greiner: "Doanh nhân là những kẻ chịu làm việc 80 giờ một tuần để không phải đi làm công 40 giờ một tuần”.
Ban đầu tôi quá háo hức với ý tưởng của mình, chỉ mong trời sáng cho nhanh để còn tiếp tục làm việc. Nhưng rồi giai đoạn trì trệ bắt đầu, tôi làm việc quá sức và không có thời gian thực hiện hết ý tưởng. Càng làm nhiều tôi càng ngủ muộn, càng ngủ ít và càng mệt mỏi. Kết quả là cứ được hai, ba ngày thì tôi lại có một ngày chẳng làm nổi cái gì.
Câu chuyện thực sự đằng sau khởi nghiệp là chuỗi ngày dài mệt mỏi, những đêm thức trắng không ngủ, những lần thất bại đau đớn và những lần làm lại nhiều không đếm xuể.
Con đường đến thành công không hề ngắn, thực ra là khá dài. Và đối với đa số chúng tôi cảm nhận, là rất... rất... rất... dài.
5. Thành công là gì?
Trong cuộc sống, mỗi người lại có một mối ưu tiên khác nhau. Có người thì đặt tiền bạc lên hàng đầu, có người lại truy cầu sự cân bằng trong cuộc sống. Chính vì thế mỗi người lại có một định nghĩa khác nhau về thành công, từ đó, mức độ khó khăn của mỗi con đường khởi nghiệp cũng khác nhau. Nếu tiền bạc và danh vọng là điều bạn mong đợi nhất thì bạn sẽ rất vất vả đấy.
Hãy nhớ những lời sau của Hemingway: "Cảm giác hoàn thành xong hành trình rất tuyệt song chính những trải nghiệm trong chuyến đi mới thực sự là điều quan trọng nhất.”
Doanh nhân thành công không nhất thiết phải là những người tạo ra được hàng triệu đô la. Có hàng nghìn con người đã và đang thực hiện được giấc mơ của mình bằng những cách khác. Họ sống một cuộc sống trọn vẹn, kiếm tiền một cách vừa phải và rất hài lòng mặc dù họ chẳng có tên trên bất cứ tờ báo nào.
Cuộc hành trình khởi nghiệp sẽ khiến cuộc sống của bạn đảo lộn và rối tung rối mù. Nhưng dù thế nào đi nữa, hãy cứ tận hưởng chuyến đi và theo đuổi giấc mơ của mình vì Tony Gaskin từng đã nói: “Nếu bạn không có giấc mơ, ai đó sẽ thuê bạn thực hiện giấc mơ của họ.

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

TRIẾT LÝ KINH DOANH TỪ QUÁN CHÁO NGƯỜI HOA



Gọi khách hàng là vua hay thượng đế không quan trọng. Quan trọng là đối xử thế nào

Câu chuyện của một phóng viên nọ đến phỏng vấn một ông chủ tiệm cháo người Hoa trong một cuộc khảo sát về mô hình kinh doanh.

Phóng viên : Thưa ông trước khi bán cháo ông làm gì?
Chủ tiệm : Ngộ bưng cháo cho cha ngộ bán.
Phóng viên : Vậy cửa hàng này có bao nhiêu năm?
Chủ tiệm : Không có năm, chỉ có đời. Mấy đời lận. Bà cố ngộ bán cháo. Ông nội ngộ bán cháo. Cha ngộ bán cháo. Ngộ bán cháo. Con trai ngộ…
Phóng viên : Trời ơi! Không có gì khác ư?
Chủ tiệm : Khác chớ, ngày trước có một cửa hàng ở Quảng Châu, bây giờ có hai cái ở Sài Gòn, ba cái ở Hoa Kỳ, bốn cái ở Úc.
Phóng viên : Người ta thành công thì sẽ cho con cái làm Giám đốc, còn ông?
Chủ tiệm : Ngộ có thành thì vẫn cho con làm chủ cửa hàng.
Phóng viên : Ông không muốn chúng đi học sao?
Chủ tiệm : Muốn nhiều, con ngộ một đứa có bằng Thạc sĩ kinh doanh cháo, đứa khác vừa bảo vệ luận án Tiến sĩ cơm
Phóng viên : Ở trong bếp à?
Chủ tiệm : Ở Đại học Havard, Mỹ.
Phóng viên : Học xong chúng nó về đâu? Thành ông gì?
Chủ tiệm : Về nhà này, thành người rửa bát cho “papa” chúng.
Phóng viên: Ông gọi khách hàng là vua hay thượng đế?
Chủ tiệm : Gọi không quan trọng. Quan trọng là đối xử thế nào?
Phóng viên : Truyền thuyết kể lại rằng nhiều tỷ phú người Hoa đi lên từ một thùng đậu phụng rang, đúng không?
Chủ tịch : Không, những ngày đầu tiên làm sao có tới cả thùng, chỉ vài trăm hột thôi.
Phóng viên : Có tiền mà ông mặc bộ đồ vải thô thế này à?
Chủ tiệm : Dạ, người vô đây chủ yếu là người bình dân. Họ sẽ còn vô nếu thấy chủ tiệm cũng giống như họ.
Phóng viên : Lý do gì khiến người Hoa hay chọn kinh doanh ăn uống?
Chủ tiệm : Thưa, đơn giản vì kinh doanh đó phục vụ cái bụng con người. Nếu phục vụ cái đầu sẽ phát sinh nhiều rắc rối lắm.
Phóng viên : Ông bán cháo tim gan mà sao sáng ra nhà ông ăn toàn cháo trắng với củ cải muối?
Chủ tiệm : Dạ, nếu ngộ cứ ăn cao hơn khả năng của ngộ thì thế nào cũng tới lúc ngộ phải nhảy vào nồi cháo.
Phóng viên : Chắc là ông ít vay vốn ngân hàng?
Chủ tiệm : Nhà băng có tiền, nhưng không bao giờ có cách nấu cháo để mượn cả.
Phóng viên : Bây giờ tôi muốn ăn một tô, nhưng tôi chưa có tiền mai thanh toán được không, thưa ông?
Chủ tiệm : Dạ không phải là ngày mai mà 20 năm sau cũng được.
Phóng viên : Nhưng lúc ấy lãi suất thế nào?

Chủ tiệm : Dạ, lãi là ông luôn nghĩ tới hàng cháo này, đấy mới là lãi to.



20 năm sau, Phóng viên quay lại tiệm cháo, gặp ông chủ tiệm lúc này đã trên tuổi 70.

Phóng viên : Chào cụ, tôi đến trả tiền bát cháo 20 năm về trước.Cụ còn nhớ chăng?

Chủ tiệm : Ngộ nhớ. Cám ơn ngài đã quay lại.

Phóng viên : Cụ vẫn nhớ thật sao?

Chủ tiệm : Làm cho khách nhớ mình đã khó, mình phải nhớ khách bội phần khó hơn. Nhưng bản tiệm làm được điều đó.

Phóng viên : Tiệm của cụ vẫn không có gì thay đổi.

Chủ tiệm : Không có gì thay đổi.

Phóng viên : Các tiệm khác ở Mỹ, ở Úc...vẫn không thay đổi chứ.

Chủ tiệm : Nếu còn thì cũng không thay đổi.

Phóng viên : Không còn sao?

Chủ tiệm : Không còn.

Phóng viên : Sao vậy?

Chủ tiệm : Không có ai trong nhà này nấu cháo ở những nơi đó nữa.

Phóng viên : Các con cụ đâu?

Chủ tiệm : Ngộ yếu rồi, các con ngộ phải về đây nấu thay ngộ.

Phóng viên : Cụ từng nói: cụ của cụ nấu cháo, ông của cụ nấu cháo, cha của cụ nấu cháo, cụ nấu cháo, con cụ làm tiến sỹ cũng nấu cháo, vậy các cháu cụ...

Chủ tiệm : Cụ của ngộ nấu cháo, ông của ngộ nấu cháo, cha của ngộ nấu cháo, ngộ nấu cháo, con ngộ làm tiến sỹ cũng nấu cháo, các cháu ngộ không nấu cháo nữa.

Phóng viên : Ô! Sao vậy? Các cháu cụ làm gì khác ư?

Chủ tiệm : Chúng thành lập tập đoàn và thuê người nấu cháo.

Chúng sản xuất cháo hàng loạt, cháo ăn liền.Chúng có 20 chủng, 80 loại, trên 100 nhãn hiệu. Một đứa phụ trách một loạt các nhà máy sơ chế nguyên liệu, một đứa phụ trách hàng loạt nhà máy bao bì, một đứa chuyên thành phẩm, một đứa chuyên phụ gia, một đứa chuyên Truyền thông, một đứa chuyên phân phối sản phẩm trên toàn Thế Giới, một đứa chuyên phân phối đến các vùng sâu vùng xa như cho các khu dân cư mới trên mặt trăng, các trạm vũ trụ có người ở...

Phóng viên : Nhưng trước đây cụ nói...

Chủ tiệm : Cụ của ngộ nấu cháo, ông của ngộ nấu cháo, cha của ngộ nấu cháo, ngộ nấu cháo, con ngộ làm tiến sỹ cũng nấu cháo. Mỗi bát cháo nấu mất nửa giờ, lãi 1 đô. Các cháu ngộ chúng nó nói chúng cũng nấu cháo. Chúng nó "nấu cháo điện thoại", mỗi lần nấu mất 1 giờ, lãi tỉ đô.

Phóng viên : Vậy bây giờ cụ có thèm lấy tiền bát cháo 20 năm trước của tôi không?

Chủ tiệm : Đội ơn Ngài, ngộ vẫn xin nhận. Cháu ngộ có cách kiếm tiền của cháu ngộ. Ngộ và các con ngộ vẫn giữ cách kiếm tiền của ngộ và các con ngộ.


Theo Facebook Denise Truong


Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2014

Đồng sáng lập PayPal - Peter Thiel: Đừng học nữa, khởi nghiệp đi


Giải Thiel "20 Under 20" mới đây được trao cho 24 người trẻ tuổi. Họ được cấp vốn khởi nghiệp, được nhận sự hướng dẫn của hơn 100 nhà cố vấn nhiều kinh nghiệm với 1 điều kiện duy nhất: không được học đại học.



Peter Thiel , 44 tuổi, là đồng sáng lập PayPal, là một trong số những nhà đầu tư đầu tiên của Facebook, hiện là nhà đầu tư và cố vấn của rất nhiều công ty tại Thung lũng SiliconPeter Thiel , 44 tuổi, là đồng sáng lập PayPal, là một trong số những nhà đầu tư đầu tiên của Facebook, hiện là nhà đầu tư và cố vấn của rất nhiều công ty tại Thung lũng Silicon
Trong thế giới của những doanh nhân khởi nghiệp, đại học có thể là điểm gián đoạn. Hãy thử hỏi Peter Thiel – đồng sáng lập và nguyên CEO của PayPal, đồng thời là một trong những nhà đầu tư đầu tiên của Facebook – thì biết.
Cuối tháng 5/2011, Peter Thiel công bố Giải nghiên cứu sinh Thiel “20 Under 20” (giải cho 20 người dưới 20 tuổi). Trong số 400 người đăng kí tham gia, anh đã chọn ra 24 người (vượt quá 4 người so với dự định ban đầu) để cấp vốn 100.000 USD, đồng thời cho phép truy cập mạng lưới hơn 100 người hướng dẫn giàu kinh nghiệm trong vòng 2 năm để biến ý tưởng kinh doanh của mình thành sự thực.
Điều kiện duy nhất với 24 người được chọn là: Không được phép theo học đại học trong thời gian đó.
Trong số những người được chọn có Laura Deming 17 tuổi, chuyên nghiên cứu về chứng lão hóa của con người tại MIT với mong muốn thương mại hóa những nghiên cứu chống lão hóa; và Andrew Hsu 20 tuổi, đang học tiến sĩ tại khoa thần kinh trường Stanford, và đã bỏ học đầu năm nay để mở công ty Airy Labs, công ty chuyên tạo ra các trò chơi xã hội học tập cho trẻ em.
Phần hấp dẫn nhất là gì?
 
Số vốn được cấp không bị bắt phải trả lại toàn bộ. Ông Thiel nói: “Chúng tôi không yêu cầu được giữ cổ phần của bất kì công ty nào trong số đó. Đa phần mọi người muốn thành công chóng vánh do chịu áp lực bởi tiền bạc và các kỳ vọng xã hội… Tài trợ cho họ trong một vài năm sẽ khuyến khích họ chú tâm giải quyết những vấn đề còn lớn hơn nhiều”.
Học đại học là sự gián đoạn?
Một dạng như thế, bởi những người trẻ học xong đại học bị đè nặng bởi các khoản vay sinh viên, khiến họ vội vàng nhận những công việc tuy có mức lương cao nhưng rốt cuộc không giúp ích gì cho đất nước và nền văn minh của chúng ta.
Anh không cho rằng trường học có thể dạy khởi nghiệp?
Bạn không thể dạy mọi người một cách thức cụ thể để cải thiện mọi thứ. Tôi không tin rằng mọi người có thể dạy cho nhau nỗi khao khát làm doanh nhân. Việc đó giống như việc nói rằng bạn muốn giàu có và nổi tiếng khi lớn lên – nghe quá trừu tượng. Động lực gì mới là điều quan trọng. Nên có một vấn đề gì đó mà bạn muốn giải quyết, và trong quá trình bạn giải quyết vấn đề đó, bạn có thể trở thành doanh nhân.
Điều gì khiến 24 người anh chọn nổi bật hơn các ứng viên khác?
Hầu hết bọn họ đều rất say mê một vấn đề cụ thể nào đó mà họ đã nghiên cứu một vài năm. Chúng tôi cần những người có ý tưởng thực sự cụ thể và rõ ràng trong việc làm thế nào để thế giới tốt đẹp hơn, và rồi chúng tôi sẽ hỗ trợ họ hết mức có thể.
Làm sao anh biết việc đầu tư này có đáng giá hay không?
Kế hoạch là để mọi người suy nghĩ thật kỹ trong vài tháng đầu tiên để hình thành ý tưởng. Có một điều quan trọng đối với những cải cách thực sự, đó là không nên quá chi li chặt chẽ về thời gian. Chúng tôi có thể sẽ không biết được ý tưởng đó liệu có thành công trong 10, 15 hay 20 năm nữa – nhưng tôi sẵn sàng chấp nhận rủi ro này, và tôi đánh giá cao khi những người trẻ tuổi này cũng sẵn lòng chia sẻ rủi ro với tôi.
Thật sự không có mục tiêu cụ thể nào hay sao?
Kỳ vọng của tôi là những doanh nghiệp này sẽ thành công, nhưng trong dài hạn, xây dựng tình bạn và quan hệ mới là cách tạo giá trị lâu dài. Tôi đã tham gia vào hàng trăm doanh nghiệp trong vai trò nhà đầu tư hoặc cố vấn trong nhiều năm, và tôi rất lạc quan rằng mình đang tập trung vào đúng chỗ.
Thực tế thì tuổi tác có phải vấn đề?
Quan điểm của tôi là không có thời điểm là nào thời điểm chính xác để trở thành doanh nhân. Bạn không cần phải trẻ tuổi hay nhiều tuổi, phải dày dạn kinh nghiệm hay chưa có kinh nghiệm gì. Mọi người đều có thể trở thành doanh nhân ở bất kỳ thời điểm nào trong cuộc đời mình. Vấn đề là bạn có một ý tưởng hay một doanh nghiệp tiềm năng có khả năng làm thay đổi thế giới
.

Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

Mẩu chuyện 5 : Chuyện cô bé lọ lem của người Mĩ

Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô bé Lọ Lem. Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ Lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.

Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?
Học sinh (HS): Em thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa nhưng không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.

Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?
HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Eo ôi, trông kinh lắm.


[​IMG]

Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ). Bây giờ thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy.

HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.

Thầy: Vì sao thế?
HS: Vì… vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.

Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt.
Thật ra họ chỉ không tốt với con người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa? Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi.
Bây giờ thầy hỏi một câu khác: Bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội?
HS: Vì có cô tiên giúp ạ. Cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.

Thầy: Đúng, các em nói rất đúng. Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?
HS: Đúng ạ.

[​IMG]

Lọ lem được cô tiên giúp để được trở nên xinh đẹp hơn

Thầy: Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không?
HS: Không ạ.

Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt. Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không?
HS: Không ạ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.

[​IMG]
Để gặp được hoàng tử, Lọ Lem được rất nhiều bạn bè giúp đỡ

Thầy: Đúng quá rồi! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử?
HS: Chính là Cinderella ạ.

Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cho Cinderella biết tự thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào?
HS: Phải biết yêu chính mình ạ.

Thầy: Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không?
HS: Đúng ạ, đúng ạ!

[​IMG]
Phải tự biết yêu bản thân mình

Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không?
HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.

Thầy: Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp CharlesPerrault, tác giả truyện Cô Bé Lọ Lem - chú thích của người dịch) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này có ai trong số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem! Các em có tin như thế không?
Tất cả học sinh hồ hởi vỗ tay reo hò.

Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Mẩu chuyện 4 : Câu chuyện chú gà trống tập bay


Khi thấy Gà Trống lúc nào cũng ngẩng nhìn bầu trời với vẻ mặt chất chứa nhiều tâm tư, Chim Nhạn mới hỏi Gà Trống rằng “Gà Trống ơi, anh có muốn bay không?”
“Có chứ! Tôi đang nghiên cứu xem ai bay được cao nhất, tôi sẽ cố gắng học cách bay cao hơn họ”
Chim Nhạn nói:  “tôi bay cao hơn chim sẻ”.
“Thế liệu còn ai bay cao hơn không?”
“Điều này còn phải điều tra xem thế nào đã”
“Cậu hãy điều tra cho rõ nhé, đến năm sau hãy nói cho tôi biết”
… năm sau, Chim Nhạn bay trở lại và nói với Gà Trống rằng “Tôi đã điều tra rõ rồi, thiên nga bay cao hơn tôi”
“Thế có còn ai bay cao hơn thiên nga không?”
Thế là Chim Nhạn lại trả lời giống như năm ngoái. Đến năm thứ ba, Gà Trống có câu trả lời là “vân tước bay cao hơn thiên nga”. Đến năm thứ tư, nó biết “loài bay cao nhất là chim ưng”. Thế là Gà Trống gật đầu và nói “tôi chắc chắn sẽ học cách để bay cao hơn chim ưng”.
Thế là Chim Nhạn dẫn Gà Trống đến một ngọn núi cao. Đứng từ trên núi có thể nhìn thấy con chim ưng lớn đang cố đẩy chim con xuống vách núi sâu, sau khi luống cuống một hồi, chim ưng con cuối cùng cũng giang đôi cánh bay khỏi vực sâu và lượn vòng trên bầu trời.  Gà Trống liền bảo “Hóa ra chim ưng bay lên từ dưới vách núi. Chỗ mình đứng cao hơn chỗ họ, nên bay cao hơn họ chắc chắn sẽ không thành vấn đề”
Chim Nhạn nghĩ rằng lần này, chắc chắn Gà Trống sẽ bắt tay vào việc tập bay…
… Nhưng nào ngờ đến năm sau, Chim Nhạn vẫn thấy Gà Trống ngửa cổ lên trời và trầm tư. Thấy Chim Nhạn, Gà Trống trách “này, sao cậu không nói cho tôi biết là máy bay bay cao hơn chim ưng?”
“Tôi biết còn có thứ bay cao hơn máy bay nữa, nhưng giờ anh đã là một con gà già năm tuổi rồi, liệu anh còn bao nhiêu thời gian để chờ đợi nữa chứ?”
Gà Trống đáp “vấn đề là phải bay cho cao nhất, nếu như không bay được cao nhất thì chẳng có ý nghĩa gì cả”….
Đến khi gà trống biết được tên lửa là thứ bay cao nhất thì nó đã già đến nỗi chẳng thể bước đi được nữa rồi….
Lời bình:
Có nhiều người mắc phải bệnh giống như Gà Trống, luôn muốn mọi thứ trở nên chu toàn rồi sau đó mới bắt đầu. Họ hay sử dụng chữ “nhẫn” để lý giải cho sự chần chừ của mình, và cuối cùng thường thấy hối hận vì những gì mình đã không làm.
Trên thực tế, những người thành công là những những người biết biến ý tưởng thành hành động quyết liệt. Ý tưởng ban đầu có thể không hoàn hảo, nhưng họ biết hoàn thiện chúng trong quá trình hành động.
Trong lãnh đạo và quản lý doanh nghiệp cũng vậy, hãy có tầm nhìn lớn, nhưng đừng quên bắt đầu tầm nhìn đó bằng những dự án nhỏ, và hoàn thiện dần. 
Nghĩ lớn, nhưng bắt đầu nhỏ rồi sau đó tăng tốc dần ( think big – start small – move fast).

Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Mẩu chuyện 3 : Câu chuyên con voi

Một người đàn ông đi qua chỗ đàn voi đang đứng. Bất chợt ông dừng lại, ngạc nhiên khi thấy những con voi to lớn này chỉ bị cầm giữ bởi một sợi dây thừng rất nhỏ buộc phía chân trước. Không hề có xích sắt, cũng chẳng có chuồng giam.

Có thể thấy rõ, hiển nhiên, lũ voi có đủ khả năng để dứt đứt dây, chạy đi bất cứ lúc nào. Nhưng không hiểu vì sao, lũ voi vẫn chưa làm vậy.
Người đàn ông trông thấy người quản tượng đứng gần đó. Ông hỏi anh ta tại sao lũ voi cứ đứng yên vậy mà không hề có vẻ muốn tháo chạy. “Ồ”, người quản tượng đáp, “khi chúng còn nhỏ, chúng bé hơn thế này rất nhiều, chúng tôi vẫn dùng loại dây thừng cỡ đó để buộc chúng lại. Ở độ tuổi đó, dây như vậy là đủ giữ chúng rồi. Nhưng khi đã lớn hơn, chúng vẫn tin mình không thể dứt nổi những sợi dây thừng này. Chúng cho rằng, sợi dây thừng ngày xưa vẫn có thể giữ chúng được, thế là chẳng bao giờ chúng có ý nghĩ dứt bỏ dây và chạy đi”.
Người đàn ông vô cùng kinh ngạc. Những con thú đó hoàn toàn có khả năng chạy thoát khỏi sợi dây ràng buộc chúng, nhưng chỉ vì không tin mình có thể, nên chúng vẫn cứ chấp nhận một thực tiễn như đang có.
Bài học :

Cũng giống như những con voi đó, có biết bao người trong chúng ta, đã đi qua cuộc đời với ý nghĩ, chúng ta không thể làm được gì đó, đơn giản chỉ vì, ta đã từng thất bại một lần?
Thất bại chỉ là một phần trong quá trình học hỏi. Đừng bao giờ đầu hàng trước những khó khăn của cuộc sống.

Khi một cánh cửa đóng lại, hay nghĩ đến một cánh cửa khác đang mở ra với bạn. Biết đâu đó sẽ là một bước ngoặt định mệnh trong cuộc đời bạn đấy !