Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

Mẩu chuyện 5 : Chuyện cô bé lọ lem của người Mĩ

Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô bé Lọ Lem. Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ Lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.

Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?
Học sinh (HS): Em thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa nhưng không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.

Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?
HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Eo ôi, trông kinh lắm.


[​IMG]

Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ). Bây giờ thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy.

HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.

Thầy: Vì sao thế?
HS: Vì… vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.

Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt.
Thật ra họ chỉ không tốt với con người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa? Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi.
Bây giờ thầy hỏi một câu khác: Bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội?
HS: Vì có cô tiên giúp ạ. Cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.

Thầy: Đúng, các em nói rất đúng. Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?
HS: Đúng ạ.

[​IMG]

Lọ lem được cô tiên giúp để được trở nên xinh đẹp hơn

Thầy: Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không?
HS: Không ạ.

Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt. Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không?
HS: Không ạ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.

[​IMG]
Để gặp được hoàng tử, Lọ Lem được rất nhiều bạn bè giúp đỡ

Thầy: Đúng quá rồi! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử?
HS: Chính là Cinderella ạ.

Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cho Cinderella biết tự thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào?
HS: Phải biết yêu chính mình ạ.

Thầy: Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không?
HS: Đúng ạ, đúng ạ!

[​IMG]
Phải tự biết yêu bản thân mình

Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không?
HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.

Thầy: Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp CharlesPerrault, tác giả truyện Cô Bé Lọ Lem - chú thích của người dịch) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này có ai trong số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem! Các em có tin như thế không?
Tất cả học sinh hồ hởi vỗ tay reo hò.

Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Mẩu chuyện 4 : Câu chuyện chú gà trống tập bay


Khi thấy Gà Trống lúc nào cũng ngẩng nhìn bầu trời với vẻ mặt chất chứa nhiều tâm tư, Chim Nhạn mới hỏi Gà Trống rằng “Gà Trống ơi, anh có muốn bay không?”
“Có chứ! Tôi đang nghiên cứu xem ai bay được cao nhất, tôi sẽ cố gắng học cách bay cao hơn họ”
Chim Nhạn nói:  “tôi bay cao hơn chim sẻ”.
“Thế liệu còn ai bay cao hơn không?”
“Điều này còn phải điều tra xem thế nào đã”
“Cậu hãy điều tra cho rõ nhé, đến năm sau hãy nói cho tôi biết”
… năm sau, Chim Nhạn bay trở lại và nói với Gà Trống rằng “Tôi đã điều tra rõ rồi, thiên nga bay cao hơn tôi”
“Thế có còn ai bay cao hơn thiên nga không?”
Thế là Chim Nhạn lại trả lời giống như năm ngoái. Đến năm thứ ba, Gà Trống có câu trả lời là “vân tước bay cao hơn thiên nga”. Đến năm thứ tư, nó biết “loài bay cao nhất là chim ưng”. Thế là Gà Trống gật đầu và nói “tôi chắc chắn sẽ học cách để bay cao hơn chim ưng”.
Thế là Chim Nhạn dẫn Gà Trống đến một ngọn núi cao. Đứng từ trên núi có thể nhìn thấy con chim ưng lớn đang cố đẩy chim con xuống vách núi sâu, sau khi luống cuống một hồi, chim ưng con cuối cùng cũng giang đôi cánh bay khỏi vực sâu và lượn vòng trên bầu trời.  Gà Trống liền bảo “Hóa ra chim ưng bay lên từ dưới vách núi. Chỗ mình đứng cao hơn chỗ họ, nên bay cao hơn họ chắc chắn sẽ không thành vấn đề”
Chim Nhạn nghĩ rằng lần này, chắc chắn Gà Trống sẽ bắt tay vào việc tập bay…
… Nhưng nào ngờ đến năm sau, Chim Nhạn vẫn thấy Gà Trống ngửa cổ lên trời và trầm tư. Thấy Chim Nhạn, Gà Trống trách “này, sao cậu không nói cho tôi biết là máy bay bay cao hơn chim ưng?”
“Tôi biết còn có thứ bay cao hơn máy bay nữa, nhưng giờ anh đã là một con gà già năm tuổi rồi, liệu anh còn bao nhiêu thời gian để chờ đợi nữa chứ?”
Gà Trống đáp “vấn đề là phải bay cho cao nhất, nếu như không bay được cao nhất thì chẳng có ý nghĩa gì cả”….
Đến khi gà trống biết được tên lửa là thứ bay cao nhất thì nó đã già đến nỗi chẳng thể bước đi được nữa rồi….
Lời bình:
Có nhiều người mắc phải bệnh giống như Gà Trống, luôn muốn mọi thứ trở nên chu toàn rồi sau đó mới bắt đầu. Họ hay sử dụng chữ “nhẫn” để lý giải cho sự chần chừ của mình, và cuối cùng thường thấy hối hận vì những gì mình đã không làm.
Trên thực tế, những người thành công là những những người biết biến ý tưởng thành hành động quyết liệt. Ý tưởng ban đầu có thể không hoàn hảo, nhưng họ biết hoàn thiện chúng trong quá trình hành động.
Trong lãnh đạo và quản lý doanh nghiệp cũng vậy, hãy có tầm nhìn lớn, nhưng đừng quên bắt đầu tầm nhìn đó bằng những dự án nhỏ, và hoàn thiện dần. 
Nghĩ lớn, nhưng bắt đầu nhỏ rồi sau đó tăng tốc dần ( think big – start small – move fast).

Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Mẩu chuyện 3 : Câu chuyên con voi

Một người đàn ông đi qua chỗ đàn voi đang đứng. Bất chợt ông dừng lại, ngạc nhiên khi thấy những con voi to lớn này chỉ bị cầm giữ bởi một sợi dây thừng rất nhỏ buộc phía chân trước. Không hề có xích sắt, cũng chẳng có chuồng giam.

Có thể thấy rõ, hiển nhiên, lũ voi có đủ khả năng để dứt đứt dây, chạy đi bất cứ lúc nào. Nhưng không hiểu vì sao, lũ voi vẫn chưa làm vậy.
Người đàn ông trông thấy người quản tượng đứng gần đó. Ông hỏi anh ta tại sao lũ voi cứ đứng yên vậy mà không hề có vẻ muốn tháo chạy. “Ồ”, người quản tượng đáp, “khi chúng còn nhỏ, chúng bé hơn thế này rất nhiều, chúng tôi vẫn dùng loại dây thừng cỡ đó để buộc chúng lại. Ở độ tuổi đó, dây như vậy là đủ giữ chúng rồi. Nhưng khi đã lớn hơn, chúng vẫn tin mình không thể dứt nổi những sợi dây thừng này. Chúng cho rằng, sợi dây thừng ngày xưa vẫn có thể giữ chúng được, thế là chẳng bao giờ chúng có ý nghĩ dứt bỏ dây và chạy đi”.
Người đàn ông vô cùng kinh ngạc. Những con thú đó hoàn toàn có khả năng chạy thoát khỏi sợi dây ràng buộc chúng, nhưng chỉ vì không tin mình có thể, nên chúng vẫn cứ chấp nhận một thực tiễn như đang có.
Bài học :

Cũng giống như những con voi đó, có biết bao người trong chúng ta, đã đi qua cuộc đời với ý nghĩ, chúng ta không thể làm được gì đó, đơn giản chỉ vì, ta đã từng thất bại một lần?
Thất bại chỉ là một phần trong quá trình học hỏi. Đừng bao giờ đầu hàng trước những khó khăn của cuộc sống.

Khi một cánh cửa đóng lại, hay nghĩ đến một cánh cửa khác đang mở ra với bạn. Biết đâu đó sẽ là một bước ngoặt định mệnh trong cuộc đời bạn đấy !

Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Mẩu chuyện 2 : Chuyện ba con chuột ăn trộm

Trong một căn nhà nọ, có 3 con chuột cùng sống chung: chuột trắng, chuột đen, chuột xám.
Một hôm, khi thấy người chủ nhà mua một bình dầu và đặt trên bàn bàn, lũ chuột kháo nhau: “Quá tuyệt, từ nay chúng ta có thêm món mới rồi. Nhưng mà mặt bàn cao như vậy, chúng ta phải phối hợp với nhau mới được!”
Thế là 3 con chuột nhất trí rằng: chuột xám sẽ đứng lên đầu chuột đen, chuột trắng đứng trên đầu chuột xám để leo lên bàn lấy dầu. Sau đó chúng sẽ luân chuyển để con chuột nào cũng có cơ hội được ăn dầu.


Kế hoạch này diễn ra tốt đẹp, 3 con chuột đều thích món dầu béo ngậy
Cho đến một hôm, trong lúc sơ ý, chuột xám làm đổ chiếc bình dầu, đánh “Xoảng” một tiếng rất lớn. Thế là bọn chuột hoảng sợ, nhanh chóng bỏ chạy trốn vào hang.
Khi về đến tổ, lũ chuột bắt đầu cãi nhau.Chuột trắng nói: “thật là xui xẻo, sau vụ này, chắc là chủ nhà sẽ phát hiện ra. Nhưng không phải lỗi của tôi. Tại vì chuột xám đứng không vững, làm tôi mất thăng bằng, nên chiếc bình mới bị đổ!”
Chuột xám nói “Cũng không phải lỗi tại tôi, tại vì chuột đen mất thăng bằng trước!”
Chuột đen nói “Không không, hông phải lỗi tại tôi, tại vì các anh ở trên nặng quá, lại không giữ thăng bằng tốt, nên lại càng tôi không thể đứng vững”.
Cuối cùng cả 3 con chuột nhất trí “ngày mai sẽ tiếp tục ăn trộm thứ khác trên ban,và làm đúng như cách cũ,để xem là lỗi thuộc về ai”
.
Hôm sau, chủ nhà mua một bình dầu mới, và lũ chuột cũng lại trèo lên trộm. Nhưng lần này, chúng chỉ muốn chứng mình là mình không gây ra lỗi. Khi thấy con chuột ở trên mất thăng bằng, con ở dưới cũng không them giữ lại mà chỉ muốn đứng cho thật chắc.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến: bình dầu lại đổ một lần nữa. Và lần này cả 3 con chuột cũng chắng vội chạy trốn, mà ở lại kiểm tra hiện trường xem xem lỗi thuộc về ai…
Ngày hôm sau, người chủ nhà đem về một con mèo, để trị bọn chuột đang lộng hành quá mức.
Thế là lũ chuột không còn ăn trộm thoải mái như trước nữa.
Lời bình:
Đây là chuyện khá thường xảy ra ở các tổ chức. Khi công việc xuất hiện vấn đề khó khăn, các bộ phận không chịu tự tìm hiểu lý do mà chỉ biết bảo vệ mình và chỉ trích bộ phận khác. Ai cũng đều tìm ra được nhiều lý do chính đáng để cho thấy mình không làm sai chuyên gì.
Cuối cùng, vấn đề vẫn nằm yên một chỗ và khiến công việc dần dần đi xuống. Điều quan trọng là tinh thần tự chịu trách nhiệm của mỗi người

Mẩu chuyện 1 : Chuyện đuôi rắn dẫn đường và bài học dùng người

 

Một hôm, đang trong lúc con rắn nằm cuộn tròn sửi nắng, thì đuôi rắn vùng dậy và nói với đầu rắn “Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi. Tôi sẽ không chịu để người khác chi phối nữa. Cậu hễ cứ muốn đi đâu thì tôi phải theo đó, chẳng thèm hỏi tôi đến 1 tiếng xem tôi có muốn không. Tôi sẽ không đi theo cậu nữa đâu!”
“Tự nhiên đã an bài thế rồi. Nếu như cậu đã có ý kiến vậy, thì bi giờ cậu muốn thế nào?” Đầu rắn hỏi.
“Tôi đã đi theo cậu rất lâu rồi, bi giờ đổi lại, để cho công bằng, cậu phải cho tôi dẫn đường, còn cậu đi theo tôi”.
“Nhưng cậu làm gì có mắt, có mũi? Làm sao cậu có thể dẫn đường được?”
“Điều đó cậu không cần lo. Cứ cho tôi thử 1 lần thôi, cậu sẽ thấy mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả”.


Có lẽ do chiếc đầu rắn đang buồn ngủ nên nó chẳng muốn tranh cãi với chiếc đuôi, hoặc cũng có thể nó hiếu kì, muốn biết sự việc như thế nào, nên đã đồng ý cho chiếc đuôi dẫn đường. Chiếc đuôi rắn đạt được nguyện vọng, nên rất vui, và bắt đầu công cuộc dẫn mình và đầu rắn lên đường.
Chiếc đuôi hùng hục kéo mình và đầu rắn lao về phía trước, nhưng thật đáng thương, cả đầu và mình rắn bị những cạnh đá sắc nhọn cào chảy máu hết khắp nơi. Và cuối cùng, do không thấy đường, nên chiếc đuôi đã kéo cả con rắn rơi xuống vách núi sâu. “Cứu với, đầu rắn ơi, tôi sẽ không làm như vậy nữa đâu!”. Nhưng đến giờ, chiếc đầu rắn chỉ còn biết lắc đầu trong sự bất lực.

Đến lúc này, chiếc đuôi và đầu rắn mới hiểu rằng, không phải ai cũng làm được công việc dẫn đường.

Lời bình:

Đuôi rắn muốn làm người lãnh đạo, trong khi chẳng có tố chất nào của người lãnh đạo cả, không có mắt, mũi, để phân biệt và xác định rõ hướng đi. Kết quả cuối cùng mà nó đem lại là tai họa cho cả con rắn. Trong việc này, lỗi một phần lớn cũng nằm ở phía đầu rắn, vì không đánh giá được năng lực của đuôi rắn.
Trong môi trường kinh doanh, việc đánh giá được năng lực nhân viên là tối quan trọng. Nhà lãnh đạo cần phải đánh giá được đúng các tố chất và năng lực tiềm ẩn, cũng như hạn chế của nhân viên, dựa trên việc đánh giá kết quả các công việc đã thực hiện. Đánh giá công việc không chỉ dừng lại ở việc thưởng phạt, đãi ngộ, mà còn liên quan trực tiếp tới việc phát triển con người.